Vợ của ta là quận chúa
Phan_21
Chỉ vừa uống hết nửa bát nước, chợt nghe như bên ngoài viện có tiếng người
nói chuyện, vội vàng đến bên cạnh cửa, ta áp tai mình vào vách nghe ngóng.
Là thanh âm của Tấn Ngưng cùng Nguyệt Nhi.
"Quận chúa! Ngài trở về phòng đi, bên ngoài trời rất lạnh!" Nghe thanh âm
của Nguyệt Nhi tràn đầy bất đắc dĩ, sợ là nàng đã khuyên nửa ngày rồi.
"Nguyệt Nhi, ngươi vào trước nghỉ tạm đi, ta ngồi thêm lát nữa." Ngược lại
thanh âm của Tấn Ngưng thì lại thực bình tĩnh.
"Như vậy sao được? Quận chúa ngài..."
"Nhược Hề?" Thấy ta đột nhiên từ trong phòng bước ra, quận chúa nhẹ giọng
hô, khuôn mặt khẽ cười cười.
"Thành công tử." Đừng ở bên Nguyệt Nhi thấy ta cũng kêu lên, vẻ mặt vạn
phần ủy khuất, "Thành công tử, ngươi khuyên quận chúa đi, đến giờ đã hơn nửa đêm,
nếu cứ tiếp tục ngồi đây sẽ cảm lạnh."
"Ngưng nhi." Ta xưng quận chúa là "Ngưng nhi" chẳng hề e ngại dù đang
đứng trước mặt Nguyệt Nhi, cũng không phải vì bối rối mà gọi. Bởi ta cảm nhận được
ánh mắt nàng đang nhìn ta chất chứa bao nhiêu khó hiểu, ưu tư, thậm chí cả nén giận,
trên đời này có lẽ tất cả những điều đó vẫn không khiến ta bối rồi bằng một hơi thở
dài của quận chúa phát ra. Chỉ cần nghe được thanh âm ấy, ta lại cảm thấy mình bất
- 320 -
lực, nhát gan không dám làm gì.
"Trời lạnh, trở về phòng ngủ đi." Ta nói, như cũ vẫn đứng trước của phòng,
không tiến lên bước nào.
Tấn Ngưng tựa hồ không nghe thấy lời ta nói, nàng vẫn đang nhìn ta, hai tay
vén đặt trên đầu gối, mặt mỉm cười, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn lên trời đêm,
thanh âm mang chút gì đó tựa như tiếc hận: "Đêm nay, nhìn không thấy trăng."
Ta trong lòng thở dài. Chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, hướng Nguyệt Nhi nói:
"Nguyệt Nhi cô nương, lấy cho quận chúa bộ y phục đi."
Nguyệt Nhi sửng sốt, rồi lập tức gật gật đầu, xoay người trở về phòng.
Từ khi bắt được Phùng Kiện Nhân, chúng ta liền an bài Nguyệt Nhi cùng quận
chúa ngụ chung một phòng, ngoại trừ để chiếu cố quận chúa, còn để khi có chuyện
xảy ra cũng sẽ có người chiếu ứng, bất kể đối với quận chúa hay là Nguyệt Nhi mà nói
đều là tốt nhất.
Ta ngồi xuống đối diện Tấn Ngưng —— vốn là không dám ngồi bên người
nàng, nhất là vào ban đêm mẫn cảm thế này. Cả hai cứ ngồi như vậy, Tấn Ngưng ngửa
mặt nhìn nhìn bầu trời đêm không trăng, mà ta thì chỉ nhìn khuôn mặt tựa tiếu phi
tiếu* của nàng. Dù nàng đang cười, nhưng cảm giác nụ cười kia có bao nhiêu lạnh.
(*:cười mà như không cười)
Nàng không vui.
Ta cảm giác được, biết nàng không vui.
- 321 -
Đột nhiên giống như chú ý tới tầm mắt của ta, Tấn Ngưng quay đầu trở lại,
cùng ta bốn mắt nhìn nhau. Chung sống nhiều ngày như vậy, có bao nhiêu lần ta cùng
quận chúa bốn mắt nhìn nhau, nhưng lần này lại khiến cho ta đau lòng. Nàng vẫn đang
cười, đôi môi mỏng không khoan nhượng nhếch uốn thành đường cong, nhưng chẳng
một chút vui mừng.
"Nhược Hề... Ngươi cũng không ngủ." Nàng nói, thanh âm không chút cảm
xúc.
Dự cảm bất tường lập tức thổi quét toàn thân. Giọng điệu không mang theo
chút xúc cảm thế này, là báo hiệu cho Tấn Ngưng tức giận. Nhớ rõ lần trước nàng
cũng nói chuyện không cảm xúc, và ánh mắt thì lại nồng đậm bi thương.
Ta nhìn đôi mắt nàng... Quả nhiên.
Lúc này, Nguyệt Nhi cầm theo trường y của quận chúa, đến phía sau nàng nhẹ
giọng nói: "Quận chúa, trời lạnh, ngài để Nguyệt Nhi mặc cho ngài xiêm y."
"Trước để xuống đi." Tấn Ngưng nói, cặp mắt lúc nãy nhìn ta giờ đã chuyển
sang hướng Nguyệt Nhi.
"Nhưng là..."
"Ngươi về phòng trước nghỉ ngơi đi, ta sẽ lập tức trở về." Quận chúa không để
Nguyệt Nhi nói tiếp, giọng điệu mang theo một chút như là mệnh lệnh.
"...Vâng" Nguyệt Nhi đem quần áo đặt ở trên bàn, nhìn nhìn ta, rồi mới xoay
- 322 -
người rời đi.
Thật lâu sau, thật tự nhiên nàng nhẹ nhàng nâng tay xoa lên trường y đặt trên
bàn. Ngón tay mảnh khảnh vuốt qua từng nếp uốn, dừng lại một chút, một lát sau lại
buông hai tay đặt ở trên đùi. Đầu Tấn Ngưng hạ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm
trường y, không chút động tĩnh.
Một trận gió lạnh thổi qua, ta không nhịn được rùng người. Mái tóc dài của
Tấn Ngưng bị gió thổi hơi lay động, nhưng tuyệt nhiên nàng vẫn không nhúc nhích,
tựa như hoàn toàn không có chút cảm giác nào.
"Ngưng nhi, mặc y phục lên đi, trời lạnh." Ta nói. Quận chúa thân mình vốn
không tốt, nếu gặp gió lạnh, rất dễ sẽ nhiễm phong hàn.
"Nhược Hề." quận chúa lại ngẩng đầu nhìn ta, "Ngươi có chuyện muốn nói
với ta sao?"
Ta đứng lên, giống như không nghe đến câu hỏi của nàng, chỉ lập tức cầm lấy
xiêm y trên bàn bước đến phía sau lưng quận chúa: "Mặc vào đi, bằng không thật sự
sẽ cảm lạnh." Nói rồi, cẩn thận nâng trường y lên, ý bảo Tấn Ngưng vươn tay để ta
giúp nàng mặc y phục vào.
"Ngươi có lời muốn nói, đúng không?" Tấn Ngưng lại hỏi.
"Mặc vào đi, trời càng ngày càng lạnh." Ta nói, như cũ cầm trường y đứng sau
lưng nàng.
Tấn Ngưng không nói thêm gì, thật lâu sau mới chậm rãi chìa hai tay.
- 323 -
Ta cười cười, sau đó giúp nàng nhẹ vén tóc dài, nâng lên trường y mời nàng
đưa hai tay nhập vào, rồi mới buông mái tóc dài của nàng xuống. Vươn tay giúp nàng
sửa lại một chút cổ áo, mới định thu tay về. Ngay trước khi ta kịp thu tay về, tay trái
quận chúa nhẹ nhàng xoa lấy tay ta. Lòng ta run lên, vẫn không nhúc nhích, để tùy
nàng nắm bàn tay mình.
"Cảm giác như, Nhược Hề cách ta thật xa." Quận chúa nói rồi nhẹ nghiêng
đầu, đem má dán lên lòng bàn tay ta. Đứng ở phía sau ta không thấy được nét mặt
nàng, nhưng ta cảm nhận được mặt nàng thật lạnh, hay tại bởi vì ta mới từ phòng bước
ra, bàn tay vẫn còn nóng?
"Cảm giác đó luôn khiến ta cảm thấy bất an." Quận chúa vẫn nói, thanh âm rất
nhẹ. Không có bất kỳ dấu hiệu muốn tức giận như ta vừa nghĩ, ngược lại còn thật ôn
nhu, giống như lời nói khe khẽ thông thường.
Ta cúi đầu cười khổ.
"Nếu..." Ta nghe được chính mình hé miệng, mà chỉ hộc được một từ.
Quận chúa vẫn không nhúc nhích.
"Nếu, tất cả chuyện này đều là giả?" Ta nói.
Ta cảm thấy thân mình nàng cứng đờ.
"Hết thảy đều là giả, trừ bỏ... Cảm tình của ta. Nếu là như vậy, ngươi sẽ như
thế nào, Ngưng nhi?" Ta tiếp tục mở miệng, nói đến chủ đề mà chính mình chưa bao
- 324 -
giờ dám đụng chạm.
Tấn Ngưng không nói gì, chậm rãi ngồi thẳng thân mình cứng ngắc, một tia
gió lạnh thổi qua lòng bàn tay, lạnh đến nỗi khiến lòng ta run nhẹ.
Thật lâu sau, khi nhiệt lượng trong lòng bàn tay đã hoàn toàn tan biến, quận
chúa nói, trong ngữ điệu có chút ý cười: "Ngươi đang nói gì vậy... Nhược Hề?"
Thiếu chút nữa.
Chỉ thiếu chút nữa thôi.
"Ta..."
"Nhược Hề, gần đây ngươi luôn thích nói những lời ta không hiểu..." Vẫn là
giọng điệu hơi cười, Tấn Ngưng cúi thấp đầu, sau đó lại ngẩng lên rồi tiện đà đứng
dậy.
"Trời lạnh, trở về phòng ngủ đi..." Nàng lặp lại câu mà ta chỉ vừa mới nói, tiếp
đó xoay người.
Nàng đang cười.
Khuôn mặt tuyệt mỹ đang đối với ta khẽ mỉm cười.
Còn ta không biết, trên mặt mình lúc này là biểu cảm gì nữa.
- 325 -
Quận chúa nhìn ta, nhưng tầm mắt lại không dừng lâu trên người, chỉ lát sau
nàng đã khẽ lách nhẹ qua người ta bước đi.
Thật sự, chỉ thiếu chút nữa.
【 52 】
Tựa hồ hết thảy đều khôi phục lại bình thường. Khi Tấn Ngưng nhìn thấy ta,
nàng vẫn sẽ đối với ta nở nụ cười tươi đẹp nhất, vẫn thường đối với ta ân cần hỏi han,
giống như chưa từng có điều gì phát sinh. Bất quá, đích thực là không xảy ra điều gì,
bởi nếu đã xảy ra, mọi việc sẽ không bình thường như vậy. Ta tựa như nghe được
thanh âm của một tấm màn vỡ vụn, hé lộ ra bức tranh hoàn mỹ ẩn sâu. Nhưng chẳng
ai để ý, góc của bức tranh đó lại cũng đang bị ăn mòn, chậm rãi bong ra từng mảng.
Bức tranh nào cũng thường được xé nát trong một ngày.
Và Trần Tử Nghĩa đã trở lại.
Ngoài mang đến cái Trần phu nhân căn dặn, hắn còn mang theo một số lượng
lớn thuốc bổ, rồi trang sức, hay nhưng thứ vụn vặt khác, mục đích là muốn mang tặng
lấy lòng Tấn Ngưng. Chứng kiến Trần Tử Nghĩa nhiệt tâm công kích như thế, bản
thân ta lại thực bình thản. Nếu quận chúa cùng Trần Tử Nghĩa thật sự có duyên phận,
dù có thể nào ta cũng không ngăn được, bất luận là ta có tư cách “ngăn” hay là không.
Hơn nữa gia thế của Trần Tử Nghĩa rất tốt, nếu hắn thật tình yêu quận chúa, quận chúa
cũng nguyện cùng hắn tư thủ, thật là không còn gì tốt hơn. Coi như không có duyên
phận, thuốc bổ Trần Tử Nghĩa tặng cũng có thể bồi bổ thể chất vốn suy yếu của Tấn
- 326 -
Ngưng, thật là một việc không tốn sức lại vừa có lợi.
Trần phu nhân cùng Trần Tử Nghĩa vẫn không nhận thấy điều gì khác thường,
dù là cầu thần bái Phật, hay là tán gái, vẫn là rất chú tâm.
Từng ngày dần trôi qua, nhìn như cuộc sống yên tĩnh nhưng lại ẩn giấu nguy
hiểm. Và hiểm nguy này lại được che dấu thực cẩn thận, đến nổi khiến chúng ta không
khỏi hoài nghi, hiểm nguy kia liệu rốt cuộc có tồn tại hay không. Về sau ta đột nhiên
tỉnh ngộ, tại sao chúng ta luôn luôn bị bao trùm trong một loại cảm giác chờ đợi,
chúng ta rốt cuộc chờ đợi cái gì?...Chờ đợi có người tập kích quận chúa ——đáp án
thật là kinh sợ.
Vào một ngày, sau khi ăn cơm xong, ta muốn ra sân dạo một lúc, lại trông
thấy Tam Thất đang từ vựa củi bước ra. Không muốn đối mặt cùng Tam Thất luôn
mang khuôn mặt mỉm cười, chẳng khác nào đang châm chọc ta đây buồn bực, vì thế ta
bật xoay thân người muốn né tránh tầm mắt Tam Thất.
"A Thành." Liền bị Đại lão hô.
Đành phải chịu phận bất hạnh đi đến trước mặt hắn.
"A Thành, ăn xong cơm rồi sao?" Tam Thất hai tay tự nhiên rũ xuống hai bên
thân thể, quần áo vẫn là trước sau một màu trắng.
"Ân." Ta gật gật đầu. Hắn vừa nãy không phải cùng ta ăn cơm sao... Chính là
hắn ăn siêu nhanh, lả tả mấy lần đã buông chén bát, ly khai nhà ăn, có lẽ vì vậy mà
chẳng hề chú ý tới sự tồn tại của ta.
- 327 -
"Bây giờ có tiện đến vựa củi nói vài câu không?" Hắn nói.
Không tiện, ta thực muốn nói như thế.
"Vào đi." Chẳng chờ ta trả lời, hắn đã xoay người bước vào vựa củi.
Ngươi dám khẳng định ta yên lặng nghĩa là biểu đạt ta nguyện ý nghe ngươi
sao!!
"Ta cùng với Nhị Tứ chuẩn bị vào rừng tìm đám người kia." Tam Thất nói.
"Ngươi cùng Nhị Tứ..." Ta sửng sốt, vậy không phải là để lại quận chúa trong
chùa sao?!
"Nhiều ngày trôi qua như vậy, lại không hề có động tĩnh gì. Ta nghĩ không nên
tiếp tục ôm cây đợi thỏ." Tam Thất nói xong, môi mấp máy kia lại tạo dạng mỉm cười.
"Như vậy sao được, chỉ chừa quận chúa ở trong này, nếu đến lúc đó..."
Tam Thất lắc đầu: "Còn ngươi nữa, sư phụ, A Vân cùng A Mộc..." Không lầm
chứ, cảm giác mấy người này có cũng như không a!
"Nhất Cửu cũng sẽ ở lại đây, huống chi…" Tam Thất cười cười, lần này quả
thực là cười, "Còn ngươi nữa, A Thành."
Ta sửng sốt.
- 328 -
"Cho nên, vấn đề đồ ăn của Phùng Kiện Nhân đều nhờ ngươi." Tam Thất nói,
chuyển đề tài hệt như diều đứt dây, khiến ta không kịp hiểu hắn muốn biểu đạt cái gì.
"Cái gì..." Còn chưa chờ ta kịp phản ứng, Tam Thất đi tới bên ổ mã mật đạo, ý
bảo ta cũng qua.
"Để tới mật thất phía trong vựa củi, cần đưa mật mã vào trong này." Tam Thất
nói.
"Cho nên..." Ta sững sờ đứng bên cạnh.
"Ta nói mật mã cho ngươi biết, sau này mỗi ngày, ngươi phụ trách đưa cơm
cho Phùng Kiện Nhân." Tam Thất nói rồi, ra hiệu bảo ta tới gần chút nữa.
"Vì sao ta phải phụ trách đưa cơm a... Huống chi tùy tiện nói mật mã cho
ngoại nhân biết không tốt đâu!" Ta kiên trì đứng nguyên tại chỗ. Nói đùa gì vậy, nơi
này nhiều người như thế, ai cũng không chọn lại cố tình chọn ta đi đưa cơm cho cái
tên Phùng Kiện Nhân chết tiệt kia?
"Ngươi không là người ngoài." Tam Thất nói, sau đó lẳng lặng nhìn ta, lúc này
có trời đất biết hắn cười tươi quỷ dị thế nào.
Cái cảm giác khó chịu này lại tới nữa, ta không phải người ngoài, chẳng lẽ ta
là hòa thượng trong chùa này sao.
Ta nhìn hắn không biết nói lời nào, rồi mềm lòng ngoan ngoãn đến bên cạnh
hắn, ngồi xổm trước cái hốc nhỏ, chờ đợi hắn nói tiếp.
- 329 -
"Cơ quan ở bên trong hốc." nói rồi Tam Thất cũng ngồi bên cạnh ta, đưa tay
vào trong hốc, "Ở bên trong này có một cơ quan, gồm sáu bánh xe chuyển, theo thứ tự
từng bánh xe ngươi chuyển từ trái sang phải bằng số, cơ quan sẽ mở ra."
Ta cúi đầu nhìn theo miệng hốc, chỉ thấy tay Tam Thất sờ trên một vật tối om.
"Mật mã là.." Ta cẩn thận hỏi, chỉ mong mật mã đơn giản, bằng không nếu
quên sẽ thật phiền toái.
"Nhất Cửu, Nhị Tứ, Tam Thất." Hắn không do dự chút nào đáp.
Ách... Đây không phải... là tên ba hòa thượng các ngươi sao...
"Dạng này tương đối dễ nhớ." Tam Thất lại giống như nhìn thấu tâm tư ta,
thản nhiên trả lời.
Ta kéo kéo khóe miệng, thật muốn hỏi là vì muốn nhớ mật mã nên thủ tên cho
mình như vậy, hay là y theo tên mình mà đặt ra mật mã? Bất quá dù là nguyên nhân
nào, chỉ số thông minh của bọn hắn cũng làm cho ta không thể tưởng tượng nổi.
"Ngươi thử xem." Nói rồi Tam Thất rút tay ra, ý bảo ta chuyển động cơ quan.
Ta bất đắc dĩ đưa tay vào đó, thậm chí nghĩ cũng không cần nghĩ, liền chuyển sáu
bánh xe dựa theo thứ tự vẩy số vòng vo một hồi.
Nghe được một tiếng "Cùm cụp" phát ra.
"Để đóng cơ quan chỉ cần đảo phương hướng lại, cũng chính là chuyển bánh
- 330 -
xe từ phải sang trái theo thứ tự vẩy số như vậy." Tam Thất nói.
"Đảo lại... là thất tam, tứ nhị, cửu nhất?" Ta đem con số đảo lại hỏi hắn.
Tam Thất lắc đầu: "Như vậy thì quá khó khăn, vẫn là Nhất Cửu, Nhị Tứ, Tam
Thất." Đảo sáu con số lại là có nhiều khó khăn!? Huống hồ đó còn là tên các ngươi!
Ta yên lặng đóng cơ quan lại.
"A Thành." Tam Thất đứng lên nói, "Sau này đều nhờ ngươi ba bữa của Phùng
Kiện Nhân."
"... Hảo." Ta cũng đứng lên theo.
"Ta cùng với Nhị Tứ lập tức đi." Tam Thất nói xong rời khỏi vựa củi, ta cũng
vội vàng đuổi theo.
"Sư phụ bọn hắn biết các ngươi muốn đi tìm đám người kia sao?" Ta hỏi.
"Hắn biết." Tam Thất gật gật đầu, "Hơn nữa, khi có thể ta sẽ dùng bồ câu đưa
tin liên lạc cùng sư phụ ngươi."
... Nguyên lai ngươi cũng thích cái trò này.
Sau nửa canh giờ, Tam Thất cùng Nhị Tứ rời đi. Chỉ mang theo hai cái bọc
nho nhỏ, nhân sinh của bọn hắn quả thật là đơn giản.
- 331 -
【 53 】
Tam Thất cùng Nhị Tứ rời đi cuộc sống cũng chẳng có bao nhiêu biến động,
bởi cho dù bọn hắn vẫn đang ở lại trong chùa, trừ bỏ ba bữa cơm là thấy mặt, còn lại
suốt ngày cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Nhiệm vụ "Phụ trách đưa cơm cho Phùng
Kiện Nhân" ta cũng không cách nào thoái thác. Bất quá hay là, nhờ Nhất Cửu... đem
Phùng Kiện Nhân kia âm thầm đi làm thịt chăng.
Phùng Kiện Nhân bởi bị nhốt trong lao vài ngày, trên mặt đã bắt đầu xuất hiện
râu ria, tuy rằng một ngày vẫn cơm ba bữa, nhưng về tinh thần lại suy giảm không ít.
Sau vài ngày qua lớn tiếng ồn ào, giờ hắn chỉ còn thì thào được một chút. Lần đầu khi
ta đưa cơm tới, còn muốn cùng hắn giao lưu trao đổi, hỏi thăm một chút tin tức đám
người kia, nhưng hắn lại dùng con mắt chẳng chút tình cảm nhìn chằm chằm ta, miệng
đóng miệng mở không nói lên gì, ta đành bỏ cuộc.
Hôm nay sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa cơm, mới vừa ra khỏi vựa củi đã
gặp Trần Tử Nghĩa.
"A Thành, cuối cùng cũng tìmđư ợc ngươi." Trần Tử Nghĩa hướng ta vẫy tay.
"Trần công tử tìm ta có việc?" Ta đứng yên ở cửa vựa củi.
Trần Tử Nghĩa nhìn thoáng qua thân thể ta, rồi mới nhìn ta nói: "Dược liệu ta
đưa cho ngươi đều bảo (nấu) xong rồi sao?" Hắn vừa về đến, trừ bỏ tìm nương hắn,
người thứ nhất hắn vội vã muốn gặp không ngờ là ta, đương nhiên mục đích chính là
hi vọng ta vì hắn bảo một đống lớn thuốc bổ kia mà thôi.
- 332 -
"Không có." Ta lắc đầu.
"Nếu dùng xong rồi, cứ việc qua ta lấy, ta vẫn còn." Hắn nhướng nhướng mày,
rất tự nhiên nói, "Tấn cô nương thân thể suy yếu, không bồi bổ là không thể được."
"Đúng vậy, đúng vậy a." Ta cũng tự nhiên phụ hoạ rồi chuẩn bị rời đi.
"Ta hẹn Tấn cô nương tối nay đến trong viện đánh cờ, nếu A Thành ngươi có
hứng thú, cũng có thể đến xem." Trần Tử Nghĩa nói, ánh mắt lóe lên tia đắc ý, bị hắn
coi là tình địch ta đương nhiên biết hắn nói lời này là có ý gì.
"Không hứng." Ta cười cười lắc đầu, "Ta đâu biết chơi cờ thế nào, chỉ làm các
ngươi thêm phiền mà thôi." Vốn cũng không phải là không biết chơi cờ, mà là ta chán
ghét cái không khí ngượng ngùng mỗi khi ba người cùng chung một chỗ. Huống chi
nếu Trần Tử Nghĩa có thể cùng Tấn Ngưng chơi cờ, giúp Tấn Ngưng giải buồn, vậy
cũng thật tốt a.
Ngay lúc ta xoay lưng chuẩn bị rời đi, Trần Tử Nghĩa lại mở miệng: "Cũng
phải, từ nhỏ ngươi sống ở y quán đương nhiên không có rỗi rãnh mà thảo luận nghiên
cứu kỳ thuật, Tấn cô nương là tiểu thư khuê các, chỉ có ta mới cùng nàng hứng thú
tương đầu (sở thích hợp nhau)."
Ta sững sờ nguyên tại chỗ, mặt nhăn mày nhíu, lại xoay người cười cười:
"Trần công tử, vậy hảo hảo hưởng thụ đêm nay hứng thú tương đầu đi."
Sau đó ôm quyền, xoay người rời đi.
- 333 -
Suy nghĩ ngây thơ như vậy, ta thật không cần để tâm.
Ban đêm gió lạnh, ta đem một chiếc ghế tựa đến cửa Tự miếu để ngồi ngắm
trăng. Đêm nay mặc dù trăng không tròn, nhưng cũng khi ến ta cảm thấy nó thật
đẹp.Trên trời không có một áng mây, chỉ có ánh trăng một mình khoe sắc, để người ta
chẳng còn để ý liệu trăng có tròn hay không. Chính là, trong lòng ta dường như vẫn có
cảm giác, dù có ngắm trăng thật đẹp, lòng vẫn không bớt được lạnh lẽo quạnh hiu.
Tấn Ngưng cùng Trần Tử Nghĩa đang ở nội viện chơi cờ. Khi ta đi ngang qua,
bọn họ cùng nhau tiếp đón.
"Muốn lại đây ngồi chút sao?" Trần Tử Nghĩa vẫn thực ghê tởm mời ta đi tới.
Ta đương nhiên cự tuyệt.
Hai mắt liếc nhìn Tấn Ngưng, ta cười cười, rồi mang ghế tựa rời đi nội viện.
Tấn Ngưng có Nguyệt Nhi bồi bên người, còn có một vị siêu cấp đại suất ca của nàng,
và Nhất Cửu đang ăn khuya ở cách đó không xa, sự tồn tại của ta thực không quan
trọng.
Đang thảnh thơi ngồi ngắm trăng thưởng nguyệt, đột nhiên giác quan thứ sáu
vô cùng mẫn cảm báo cho ta biết có người sau lưng.
Ta mạnh quay đầu, không ngờ là Nguyệt Nhi.
"Làm ta sợ muốn chết!" Ta vỗ ngực, cố ý dùng ánh mắt tức giận liếc nhìn,
"Bước tới mà không có tiếng động a, Nguyệt Nhi cô nương!"
- 334 -
"Thực xin lỗi, Thành công tử." Nguyệt Nhi vội nhỏ giọng nói lời xin lỗi.
"Không có việc gì." Thấy Nguyệt Nhi bị ta dọa thành như vậy, ta áy náy cười
cười, "Được ngươi dọa một cái, tinh thần tự nhiên tốt hơn."
"Thành công tử." Nguyệt Nhi thay đổi âm điệu, thoáng nhíu mày nói, "Ta tìm
ngươi có chút việc."
"Ách... Mời nói." Xem ra đúng là có việc, nếu không hơn nửa đêm tự nhiên
đứng sau lưng ta, không phải vậy thì muốn gì chứ.
"Kỳ thật, hai ngày nữa là… sinh nhật quận chúa." Nguyệt Nhi nói.
Hai ngày sau?
"Sinh nhật quận chúa?" Ta hơi ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của
Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi gật đầu.
Ta sững sờ nhìn Nguyệt Nhi, thật lâu sau nở nụ cười.
"Thành công tử, ngươi cười cái gì?" Nguyệt Nhi ngạc nhiên hỏi, nét mặt lúng
túng không hiểu rõ điều gì.
"Đây gọi là duyên phận, có phải không?" Ta tiếp tục cười nói.
- 335 -
Ngẩn người, Nguyệt Nhi mới nở nụ cười cùng ta: "Đích thật là duyên phận,
cùng Thành công tử gặp nhau không bao lâu, lại là sinh nhật quận chúa. Tuy rằng
Vương gia không có bên quận chúa, nhưng nếu là Thành công tử, quận chúa cũng sẽ
rất cao hứng."
Lần này đến phiên ta sửng sốt, sau đó xấu hổ cười. Nguyệt Nhi không để tâm
tới ta xấu hổ, tràn trề thích thú tiếp tục nói: "Quận chúa rất thích ăn hoa quế cao, hàng
năm vào ngày đó, Vương gia đều lấy lòng tặng hoa quế cao cho quận chúa."
"Hoa quế cao... sao?" Ta gãi gãi đầu.
"Nhưng nơi này là thâm sơn, không có cách nào mua hoa quế cao được."
Nguyệt Nhi cũng nhíu nhíu mày, bộ dạng thực buồn rầu.
Ta nhìn nàng cười cười: "Không có biện pháp mua, nhưng có biện pháp làm."
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian